White
Rating : all of people
Author : Kanonchan
Genre : SA
Pairing : YunJae
Summery : you are colors of my life
thank for your love
thank for your smile
I love u
Chap 1
Part 1
" Có lẽ đã muộn lắm rồi " cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và thầm nghĩ vậy . nhẹ nhàng nhấc người để ngồi dậy . Xung quanh cậu trắng xoá , trắng đến đáng sợ : tường trắng , giường trắng , bàn ghế trắng , quần áo cậu cũng trắng .
" Giống như cõi chết vậy " đó là suy nghĩ của cậu mỗi sáng thức dậy trong căn phòng này . Mệt mỏi , cậu nhìn ra ô cửa sổ quen thuộc , nhìn xuống khoảng sân xinh đẹp của bệnh viện . Mấy giờ rồi nhỉ ? sao vẫn không thấy bà ta đến , thường thì bà ta có mặt trước khi cậu tỉnh dậy kia mà .
-Con tỉnh rồi sao ?
Cậu nhìn lướt qua cánh cửa cũng trắng xoá có một người phụ nữ tầm 30 tuổi đang đứng . Không nói gì , cậu lại tiếp tục nhìn ra ô cửa sổ .
- Con có đói không ?Mẹ mua cháo cho con rồi này .
- Đừng xưng là mẹ với tôi , thưa dì . Cậu nói mà không nhìn bà ta , cậu vẫn lặng lẽ nhìn ra ô cửa sổ dù không biết nhìn gì .
- Jae Joong ah ! Ăn đi con , mẹ ..... à dì .... đặt ở bàn cho con nhé . - Bà lặng lẽ đặt bát lên bàn rồi đi ra ngoài .
Khẽ liếc nhìn bát cháo trắng , bốc khói trắng nghi ngút trên 1 cái bàn trắng , trong 1 căn phòng trắng . Chán nản , ngán ngẩm bới cái màu trắng đơn điệu này , không hiểu sao lúc trước cậu lại có thể thích màu trắng được nhỉ ? Giờ cậu ghét nó vô cùng .
____.____.____.____.____.
-Con không ăn sao ? Cháo nguội mất rồi .
-
-Để m...ừm...dì hâm nóng lại cho con
- Không cần đâu
- Huh ? Không sao để dì hâm nóng lại cho con.
- Tôi nói không cần đâu-Giọng cậu đều đều và cậu vẫn nhìn về phía cửa sổ ......
- ...... Con .... Con không muốn ăn sao ? Vậy dì sẽ đi mua cái khác ...
- Tôi đã nói không cần cơ mà -Cậu gắt lên và nhìn thẳng vào bà ta - lần đầu tiên .
- Xin lỗi ...-Bà lặng lẽ đi ra khỏi phòng , để lại mình cậu trong căn phòng màu trắng .
____.____.____.____.____.
-Hôm nay thế nào , Jae Joong ?-Vị bác sĩ trong chiếc áo blue trắng cười cười và hỏi cậu , trong mắt cậu , ông ta hoà lẫn với màu tường .
- Bình thường , vẫn thế . Bao giờ tôi được ra khỏi đây ? Thật muốn chết đi cho xong . Thiên đường có trắng đến thế này không ? Nếu có , tôi muốn xuống địa ngục hơn . - Cậu vẫn chỉ nhìn qua ô cửa sổ .
- Đừng ăn nói vớ vẩn nữa .- Vị bác sĩ cau mày nhìn cậu - Nào , tôi đưa cậu đi làm trị liệu . Chỉ cần chăm chỉ là chân cậu lại hoạt động đuợc thôi .
Cậu nhìn ông bác sĩ và mấy cô y tá đang khó khăn đưa cậu lên chiếc xe lăn . Lại sắp sửa chịu đau đớn thêm lần nữa . Mỗi lần vật lí trị liệu là 1 lần tra tấn dã man với cậu .
- Hôm nay có bác sĩ trị liệu mới đấy , cậu có hồi hộp không ?- Vị bác sĩ lại lên tiếng
" Ai cũng như nhau thôi , cũng chỉ 1 màu trắng "Cậu nghĩ thầm .Sau vụ tai nạn nửa năm trước , tất cả những gì cậu nhìn thấy đều là màu trắng . Mà không , phải nói là tất cả những gì còn lại trông mắt cậu chỉ là những mảng màu trắng nối dài , nối dài .. đến vô tận .
- Xin chào tôi là Yung Yun Ho , bác sĩ trị liệu mới của cậu .
Chap 1
Past 2
- Xin chào tôi là Jung Yun Ho , bác sĩ trị liệu mới của cậu .
Nhìn bàn tay đang xoè trước mặt mình rồi ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay ấy - Một gã lang thang - Cậu buột miệng thốt lên điều ấy khi nhìn thấy .... ưmh.... vị bác sĩ trước mặt mình .
-...................................................
- Phụt ! Á há há há ..... Ố hố hố hố ....... Ớ hớ hớ hớ ..... - Ông bác sĩ già đang đẩy xe cho cậu cười lăn lộn còn vị bác sĩ trẻ kia thì mặt mũi ngu ngơ , đơ ra vì bàng hoàng . Sau tràng cười của bác sĩ Kim , Jae Joong được giao lại cho bác sĩ trị liệu mới . " Lại những bài tập vô bổ thôi " Cậu nghĩ vậy khi thấy ông bác sĩ trị liệu mới đang loay hoay tìm kiếm gì đó trong tủ đồ .Lát sau , có vẻ như đã tìm được thứ mình đang cần , Yun Ho đứng dậy toe toét chạy ra chỗ cậu .
- Đây rồi - Anh ta tươi cười giơ thẻ tên của mình ra trước mặt cậu - Nào bây giờ chúng ta làm quen lại nhé , tôi là Jung Yun Ho bác sĩ trị liệu mới của cậu .
" Vô bổ " - Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua
- Không vô bổ đâu , việc làm quen sẽ giúp chúng ta thoải mái hơn trong quá trình trị liệu đấy .
Nhìn - Tôi đã nói ra lời sao ? - Cậu hỏi anh ngơ ngác
- Không do tôi đoán cậu đang nghĩ thế . - Anh nháy mắt nhìn cậu một cách tinh nghịch .
-.......................................
Cậu trợn tròn mắt nhìn kẻ quái đản trước mặt mình , có lẽ hắn không tệ như cậu nghĩ lúc đầu , hoặc là còn tệ hơn thé nữa , hắn thực sự là một kẻ quái thai . Dù sao cũng chẳng quan trọng , cậu không quan tâm .
Cả buổi trị liệu , chỉ mình anh ta độc thoại , cậu lạnh lùng không nói gì cho đến tận cuối buổi .
- Yah , câu ít nói thật đấy , phải hoà đồng và thả lỏng hơn nữa thì các bài tập vật lý trị liệu mới hiệu quả chứ .
- Xin lỗi ....
- Gì cơ ?
- Xin lỗi lúc đầu tôi không có ý gọi anh là kẻ lang thang .
- Không sao , nhiều người nói tôi vậy lắm . Vậy có nghĩa là tôi là bác sĩ lang thang rồi . - Anh gãi đầu cười ngặt nghẽo . Nụ cười của anh không trắng , lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua trong mắt cậu có cái gì đó không mang màu trắng . nụ cười của anh có màu sắc và trong mắt cậu đó là một màu quái dị ( =.=" )
Suốt quãng đường về phòng lại chỉ mình anh nói và cậu không thèm nghe .
Hình như buổi tập hôm nay nhanh hơn mọi ngày và cảm giác đau đớn , khó chịu đến ít hơn . Có phải kẻ quái dị kia đã làm cậu phân tâm , khiến cậu quên mất vật lý trị liệu đáng ghét thế nào ? Nếu đúng vậy thì có lẽ cậu phải công nhận hắn có tài thật sự .
Chap 2
Past 1
- Bà có thôi đi không ? Tôi và bà vốn có yêu thương gì nhau , nay tôi muốn đi với ai đâu liên quan gì đến bà , đâu cần ra vẻ quan tâm đến thế .
- Đừng có bôi nhọ vào mặt tôi . ông đi trai gái bên ngoài thì đi cho kín , đừng có để ai biết kẻo tôi lại bị người đời cười nhạo .
- À vậy cơ à , nếu như mà không quan tâm đến chuyện tôi ở bên ngoài làm gì thì việc gì bà phải làm loạn lên ?
- Người ta cười vào mặt tôi , tôi không chịu được .
- Ô vậy kia à ? Bà cũng có đứng đắn gì hơn mà được quyền kêu tôi ,thế hôm qua bà đi với thằng khốn nào vậy ? Bà cũng cắm sừng tôi còn gì ?
Khóc....
Khóc ....
Khóc ....
Giá như có thể khóc khi nhìn gia đình mình đang tan vỡ . Giá như còn có thể khóc khi nhìn bố mẹ mình như vậy - Tội lỗi , đốn mạt , đáng khinh ,...
- Tôi sẽ đi khỏi cái nhà này cho ông thoải mái mang con điếm đó về nhà . - Người đàn bà gắt lên rồi cứ thế lao về phía cửa . Bà lôi tay cậu , kéo lên xe , không cần nghe cậu nói gì , hình như những gì cậu nói không đến được tai bà . Bà lái như bay trên đường quốc lộ . Và .........
- JaeJoong , JaeJoong con sao vậy ?
Một bàn tay nhẹ nhàng lay cậu dậy , cậu choàng tỉnh khỏi cái kí ức đen tối ấy , cậu nhận ra toàn thân mình đang run lên , người ướt nhẹp vì mồ hôi . Chết tiệt , cậu lại đang nhớ về quá khứ , cái quá khứ mà cậu khao khát được quên .
- Buông tay ra khỏi người tôi - cậu nói bằng 1 giọng hằn học khi nhận ra sự hiện diện của bà .
- Mẹ ...
- Đừng có xưng hô như vậy , bà không phải là mẹ tôi , BÀ KHÔNG PHẢI . BÀ LÀ KẺ PHÁ TAN GIA ĐÌNH TÔI , ĐỒ KHỐN ,TẤT CẢ LÀ TẠI BÀ . CÚT RA KHỎI PHÒNG TÔI , CÚT NGAY - Cậu quát lên , cầm tất cả những gì trong tầm với ném về phía bà . Bà hoảng hốt , cố tránh những gì mà cậu ném ra . Bà khóc , cuối cùng bà ta đã chịu khóc sau khi cướp hết mọi thứ của mẹ cậu , cướp đi hạnh phúc gia đình cậu , cướp đi đôi chân cậu . Cậu căm ghét mụ đàn bà đó .
- Xin lỗi ... Dì xin lỗi . - Chỉ nói có vậy , bà nhanh chóng chạy ra khỏi cửa . yêu là có tội sao ?yêu là có tội sao ? Chỉ là bà quá yêu người đàn ông đó , chỉ là bà không thể buông tay , không thể dừng lại , không thể chấm dứt . Bà đâu ngờ tình yêu của bà lại gây ra cái chết cho mẹ cậu , bà đâu ngờ tình yêu của bà lại khiến cậu bị thương , bà đâu ngờ tình yêu của bà gây nên sự đổ nát ấy . Nhìn cậu như vậy , lòng cậu nào có hạnh phúc , mỗi khi nghĩ đến cái chết của mẹ cậu bà đâu thấy nhẹ nhàng . Đối với bà phần kí ức ấy là một gánh nặng , việc phải nhìn thấy cậu mỗi ngày cũng là một gánh nặng . vậy nhưng bà vẫn chăm sóc cậu cẩn thận như một cách để chược lỗi cho chính bà và người đàn ông ấy . Mệt mỏi , đâu đớn , bà chịu đựng tất cả vì yêu người đàn ông đó - bố cậu .
___________________________
- Hey ! Làm phụ nữ khóc là xấu lém đó .
Giật mình cậu quay ra nhìn về phía cánh cửa trắng , anh đang đứng đó với cái áo sặc sỡ và cái quần lửng cũng đầy hoa lá , hoàn toàn trái ngược với cái màu trắng ảm đạm trong căn phòng của cậu . Cậu trợn tròn mắt , há hốc miệng nhìn con VẸT loè loẹt kia , à nhầm vị bác bác sĩ của cậu đang toe toét cười . Ngán ngẩm cậu quay đi nơi khác .
- Hey! Không nên lơ người khác vậy chứ JaeJae - Anh trưng bộ mặt đáng thương giả tạo về phía cậu .
- Anh gọi tôi là gì ?- Ánh mắt cậu sa sẩm lại , bực bội , " JaeJae " hắn dám gọi cậu bằng cái tên như thế sao ?Cậu nghĩ cậu xứng đáng được gọi là *cậu Kim* hay *JaeJoong-shi* chứ không phải cái tên nhão nhoẹt kia .
- JaeJae , hay không ? Tôi mới nghĩ ra đó - anh vẫn cười cợt , nhăn nhở như trêu ngươi cậu .
- KHÔNG ĐƯỢC GỌI TÔI NHƯ THẾ . - Cậu gắt lên
- Why not ?Lại một bộ mặt cún con khác .
- Vì tôi không thích .
-Vậy gọi cậu là gì ?- Anh vờ nhăn mặt như đang suy nghĩ .
- Cậu Kim - Cậu trả lời một cách dõng dạc .
- Oh , được thôi .
Cậu thở phào khi nghe câu * Được thôi * ấy , nhưng ...
- Dĩ nhiên rồi cậu KimJaeJae - nói xong anh cười như phát bệnh và chuồn nhanh ra khỏi phòng , để lại cậu trong đó với một cái đầu bốc khói .
Chap 3
Cậu cười , hồi tưởng lại những ngày tháng kéo dài vô hạn trong căn phòng trắng , giống như thế này , nhưng những ngày ấy cậu có anh ở bên . Còn bây giờ , nơi đây chỉ có mình cậu , cậu nhớ anh , muốn gặp anh , muốn được chạm vào anh như những ngày xưa ấy . YunHo của cậu , tình yêu của cậu , cậu nhớ anh , nhớ anh , nhớ anh , nhớ đến không thể thở , trái tim như bị ai bóp nghẹt . Cậu vùng dậy , rút tất cả dây dợ đang cuốn chặt người mình ra , cậu lao về phía cánh cửa trắng đến nao lòng , cậu đạp mạnh vào cửa , kêu gào , cậu thét tên anh , nhưng .... không ai đáp lại cậu . Cậu cứ thế đập mạnh vào cánh cửa trắng , gọi tên anh , cậu chờ đợi nụ cười của anh , nụ cười làm tan nỗi đau trong cậu .
------------------------------------------
Cậu lại nhìn ra ô cửa sổ cạnh giường để nhìn ngắm thế giới bên ngoài , bất chợt cậu thấy anh đang đứng cạnh một cô gái xinh đẹp . Có vẻ họ đang nói chuyện gì vui lắm vì cậu thấy anh cười rất hạnh phúc . Mà có lúc nào anh ta không cười không nhỉ ? Cậu mải suy nghĩ mà không nhận ra anh đã rời khỏi nơi ấy . Giờ anh đang ở trong phòng cậu , vẫn bộ đồ lôi thôi thường ngày , anh đứng cạnh cánh cửa trắng , thật là đối lập . Giống như thế giới của anh và cậu vốn rất khác nhau vậy , 2 mảng hoàn toàn đối lập .
- Đó là ai vậy ? - cậu hỏi anh 1 cách lơ đãng , làm ra vẻ không quan tâm chuyện đó mấy .
- Ai cơ ?
- Không . - Cậu lại nhìn lơ đãng ra bầu trời , trong mắt cậu có hư vô.
Cô gái đó à ? Sao lại hỏi vậy ? Đừng nói với tôi cậu đang ghen nhé . - Anh cười gian .
- Vớ vẩn , chỉ là không biết nói chuyện gì nữa nên hỏi vậy thôi . - Rõ ràng không phải vậy , trong lòng cậu đang tồn tại một cảm xúc rất đỗi khó chịu , nhưng cậu không thể hiểu được nguyên do .
Nghe cậu nói vậy , mặt anh bỗng có chút thất vọng , cũng có thẻ chỉ là cậu tưởng tượng mà thôi .
- Thôi nào, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo nhé . - Anh lại hớn hở một cách kì lạ .- ở mãi trong phòng đâu phải là cách hay để trị bệnh , hãy ra ngoài cho tâm trạng thoải mái hơn nha .
Anh nhanh chóng đỡ cậu ngồi lên xe , mặc kệ bộ mặt ngơ ngác của cậu , anh đưa cậu ra ngoài . Đi dạo ư ? Lâu lắm rồi cậu không ra ngoài , cậu chỉ nhìn bên ngoài qua ô của sổ ấy . Lần đầu ra thế giới bên ngoài sau từng ấy thời gian , cậu tháy hồi hộp . Cậu đang trở về thế giới đầy màu sắc mà cậu luôn nhìn ngắm khi ở trong căn phòng trắng ấy , cậu háo hức , hồi hộp như đứa trẻ tò mò trước món quà được tặng .
- Đừng lo , đây là cuộc sống của cậu mà .
Giọng anh dịu dàng khiến cậu quay trở lại với cảnh thực . không chỉ là đi dạo trong khuôn viên bệnh viện mà hiện giờ cậu đang ở phía bên kia của cánh cổng bệnh viện .Cậu đang thực sự ở bên ngoài nơi mà dòng người nhộn nhịp , tràn đầy âm thanh và màu sắc . Cậu bất giác cười và hét lớn như vất bỏ toàn bộ nỗi đau qua tiếng hét ấy .Đã bao giờ cậu thấy vui thế này chưa nhỉ ?
Anh đưa cậu đi hết nơi này đến nơi khác , ăn hết món này đến món khác . Hôm nay cậu cười nhiều hơn , cậu nói nhiều hơn , giống như Kim Jae Joong của ngày xưa đã quay trở lại . Cậu thấy tràn đầy sức sống . Cậu quay lại nhìn anh , và cười , và nụ cười ấy chợt tắt khi cậu nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh . Lần đầu tiên cậu thấy nụ cười ấy thay vì nụ cười nhăn nhở thường ngày . Hôm nay , Kim Jae Joong đã biết thế nào là hạnh phúc thật sự .
- Cảm ơn
Cậu mỉm cười và nói . Anh khẽ gật đầu , hai người lại trở về bệnh viện . Cứ thế , cứ vào cuối tuần anh lại đưa cậu ra ngoài chơi một lần . Hạnh phúc đôi khi thật nhỏ bé , đó là những gì cậu học được khi ở bên anh .
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Cậu vùng dậy , điên cuồng đập mạnh vào cánh cửa bằng tất cả mọi thứ cậu vớ được . Lũ người áo trắng đó lại lao vào , chúng ghì chặt lấy cậu , trói chặt chân tay cậu vào thành giường . Cậu bắt đầu kêu gào , cậu gọi anh , gọi tên anh-Yun Ho của cậu . Lũ người ấy tiêm vào người cậu một mũi an thần và cậu lại bắt đầu chìm vào trong những giấc mơ . Những giấc mơ có anh .
"I want happiness, I seek Happiness.
To cause your happiness ,to be your happiness...
So take me someplace far away...
To a true elsewhere - please take me there...
Magic that lasts
Never-ending kiss
Revery without break
Unperishable bliss
Take me ... I want happiness..."
End chap 3