ramichan Admin
Tổng số bài gửi : 50 Points : 823 Reputation : 0 Join date : 31/10/2009 Age : 26 Trường : Lê Quý Đôn
Character sheet 8Rain: (0/0)
| Tiêu đề: The Two Differences (chap 2) Fri Nov 06, 2009 9:47 pm | |
| Two Learn to Dance Ngày hôm đó, Mikan ngủ mê mệt đến tận 12:00 giờ đêm vì chân cô sưng tấy và cô bắt đầu sốt. Người mà cô muốn tránh gặp lúc này nhất là Natsume. Nếu gặp hắn, thế nào hắn cũng sẽ chế nhạo cô vì cơ thể yếu đuối này. Mikan rất ghét bị Natsume chế nhạo. Cả hai đều quá trẻ con và ngốc nghếch. Cô lăn trên giường và thở dài. Cô biết mẹ cô rồi sẽ mắng cô té tát nữa cho mà xem. Cô lúc nào cũng bị rầy la. "Chỉ còn hai tuần nữa thôi!" Cô nghĩ. Natsume sắp đi rồi. Cô mỉm cười khi nghĩ đến điều đó và ôm chặt chiếc gối…Ở dưới lầu, mẹ của Natsume đến thăm và đang trò chuyện với Yuka trong phòng khách. Ruka cũng đến để thăm Natsume và bây giờ thì họ đang luyện tập bắn cung ở bên ngoài. -Cậu biết mà, Mikan thỉnh thoảng cũng rất dễ thương. Ruka giải thích và bắn mũi tên đi trong khi Natsume đang lườm cậu. Ruka bắt đầu cười vẻ lo lắng. -Erm… Ý tớ là, dễ thương như một con sư tử hà đông. Cậu nhanh trí thêm vào. Mũi tên của Natsume vút đi với ngọn lửa bùng lên ở đuôi. Natsume và Mikan lại ghét nhau như cũ sau vụ trong rừng. Natsume lắc đầu, mũi tên lửa của cậu đã trúng ngay giữa hồng tâm. -Vậy… Cậu vẫn ghét cô ấy sau ngần ấy năm sao? Ruka hỏi. Natsume lườm cậu bạn tóc vàng hoe của mình. Ruka cười và bắt đầu lo sợ. Cậu biết nếu cậu còn tiếp tục lải nhải, Natsume sẽ đốt cháy cậu chứ chẳng đùa. Và cậu thì không muốn mang sẹo đâu.-Con nhỏ đó quá phiền toái, xấu xí, thiếu mắt thẩm mĩ. Với lại, nó thật tham ăn và mập như thùng phi. Natsume nói xạo về khoảng Mikan mập. Thậm chí Ruka biết rất rõ là Mikan chẳng hề mập. Natsume chỉ quá khắt khe với Mikan, lúc nào cũng thế cả. Và Natsume đối với những người khác cũng vậy. -Cậu biết không, cô ta thậm chí còn tán tỉnh những tên lính giữ thành nữa. Đúng là đồ con gái hư hỏng! Natsume nói trong khi Ruka nhìn cậu và thở dài. "Đó không phải là biểu hiện của sự ghen tuông hay sao?" Cậu nghĩ. Giọng của Natsume có vẻ có chút chua chát khi cậu nói điều đó. Cậu cảm thấy rất tức giận khi nói điều đó. Nhưng đó là tại cậu, không phải là do việc Mikan thân thiết với người khác. Cậu chỉ tức giận vì đã buộc miệng nói ra điều đó. Cậu có lẽ nên ngậm mồm lại thì hơn. -Uhm, mặc kệ cô ấy đi. Nếu cậu không ưa cô ấy thì cứ để mặc cô ấy muốn làm gì thì làm. Chính cậu đã từng nói điều đó mà, Natsume. Ruka giải thích nhỏ nhẹ. Natsume thở dài và vứt cung xuống đất. Ruka nói đúng. Nhưng tại sao Natsume lại đột nhiên cảm thấy rất bực bội mỗi khi thấy Mikan thân thiết với người khác? Tại sao cậu lại ghét phải thấy cảnh cô ở bên cạnh người khác? Cậu đã nghĩ rằng cậu rất khinh thường con nhỏ với mấy cái quần lót xấu thậm tệ đó!Cậu đang chuẩn đị bước đi thì nghe thấy tiếng một người gọi Ruka. Cậu nhìn lên cùng lúc với Ruka. Cả hai đều nhì thấy Mikan đang ngồi trên ban công. Cô đang mặc một chiếc váy thanh nhã màu hồng, hai bên tóc được buộc lại với dải ruy băng màu trắng xen hồng bằng lụa. Cô vẫy tay với Ruka. Nhìn từ đằng xa, Natsume nhìn thấy chân cô không mang giày và được băng lại. -Ruka-pyon! Con thỏ mà cậu nuôi như thế nào rồi!? Còn con ngựa và con cọp nữa!? Mikan la lên. Hầu hết những con vật mà cô hỏi đều là thú cưng của Natsume, ngoại trừ con thỏ thì đúng là của Ruka. Ruka mỉm cười và nhìn cô.Qua nhiều năm, Ruka và Mikan đã xây dựng được một tình bạn khá đặc biệt. Ruka đã hơi thích Mikan. Cậu đã thôi không trêu chọc cô cùng với Natsume nữa. Cậu luôn giúp đỡ cô. Mikan bảo cậu là một trong những người bạn tốt nhất và đáng tin cậy nhất của cô. -Chúng đều khỏe cả, Mikan! Đừng lo về chúng! Chân của cậu sao rồi? Ruka hỏi trong khi Mikan mỉm cười và lườm Natsume rồi cũng nhận lại được cái lườm của cậu. Cô mỉm cười rạng rỡ để trấn an Ruka. Natsume có vẻ bực bội khi nhìn thấy nụ cười của cô. Cậu quay mặt đi. -Chúng ổn mà, Ruka! Cô nói khiến Natsume đột ngột quay lại và chỉ vào mặt cô. -Ngươi thật ngốc! Và cái đuôi tóc của ngươi trông thật trẻ con! Cậu la lên khiến cô lườm cậu tóe lửa. Nhưng cô đã không để ý rằng cậu đã chuyển chủ đề. Natsume dần cảm thấy ghen tị khi thấy cô chú ý đến Ruka nhiều hơn cậu.Mikan khoanh tay trước ngực. -Im đi! Bây giờ, mặt của ngươi trông ngu không thể tưởng đấy, Natsume! Cô hét lên và quay về phòng. Cậu nghĩ rằng cô đã trở về phòng để khóc. Nhưng không, cô đã trở lại với đôi giày màu hồng trên tay. Cô ném thẳng chúng vào đầu của Natsume rồi cáu kỉnh trở về phòng. "Lần này chắc sẽ để lại vết bầm đây." Cậu lầm bầm rồi nhặt đôi giày xinh xắn lên. "Chân cô ta nhỏ thế này sao?" Cậu nghĩ. Cậu lầm bầm rồi lại vứt nó xuống đất. Sau cùng, Natsume quyết định vào rừng. Cậu vào rừng bắn chim để làm tâm trạng khuây khỏa. Cậu nhặt chiếc cung lên và đem theo 50 mũi tên và đi thẳng vào rừng. Ruka quyết định ở lại và đến chuồng ngựa để chăm sóc cho lũ ngựa của Mikan. Cậu biết rằng Natsume vốn không phải là một con thỏ vui vẻ…Mikan ngồi bó gối trong phòng, bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài rồi thở dài. Cô nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân. Mikan lắc đầu rồi quay người lại cửa sổ. Đột nhiên, mẹ cô bước vào và đóng cánh cửa phía sau lại. -Mikan, con yêu… Mẹ có tin tốt lành cho con đây. Bà bước đến chỗ con gái mình. Mắt Mikan lóe lên một tia sáng.-Natsume chết rồi hả mẹ? Cô hỏi dồn dập. Mẹ cô cau mày, con gái bà quả là tàn nhẫn. Đáng yêu thật, nhưng cũng rất quỷ quái. Làm sao mà nó có thể nghĩ về người chồng tương lai của nó như thế chứ? Yuka lắc đầu ngao ngán. -Không, không, KHÔNG! Là tin tốt lành, và con phải đồng ý, hứa chứ? Mẹ cô hỏi và ngồi xuống chiếc giường của Mikan. Mikan chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mái tóc cô rũ xuống khi dải lụa buộc tóc được tháo bỏ. -Con sẽ không hứa bất cứ điều gì đâu, mẹ à.Yuka lắc đầu rồi bước đến chỗ chiếc tủ quần áo của Mikan. Bà mỉm cười, mở cánh cửa tủ ra và bước vào bên trong để ngắm nhìn mớ váy áo và giày dép lộng lẫy của cô. Bà thở dài rồi quay lại phía Mikan. -Con còn nhớ ngày sinh nhật của con không? Mẹ đã chuẩn bị một buỗi vũ hội cho con, và… Natsume Hyuuga, hôn phu của con cũng sẽ tham dự. Mikan, con sẽ phải khiêu vũ với cậu ấy trong điệu nhảy đầu tiên và cuối cùng. Yuka giải thích. Đầu Mikan đột ngột ngẩng lên, miệng cô há hốc, mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào mẹ cô. Làm sao mà bà có thể làm như vậy chứ!? -CÁI GÌ!? Ý mẹ là hắn sẽ trở lại sau mùa hè! Vào ngày 1 tháng giêng- sinh nhật của con sao!? MẸ, SAO MẸ CÓ THỂ LÀM NHƯ THẾ CHỨ!? Mikan hét lên trong khi bà lườm cô rồi thở dài. Vậy mà bà đã nghĩ là con gái mình và Natsume đã bỏ qua tất cả những sự khác biệt giữa chúng và bắt đầu thích nhau hơn. -Oh, Mikan … Mẹ nghĩ là con và Natsume phải dẹp bỏ sự khác biệt qua một bên và chấp nhận việc kết hôn. Mẹ đã từng cho rằng hai con đã vượt qua được ác cảm với nhau. Tại sao con lại như thế, mẹ thật sự không thể hiểu nổi. Natsume là một chàng trai hoàn hảo và lịch thiệp. Nếu con cho cậu ấy cơ hội để thể hiện điều đó thì biết đâu bây giờ hai con đã yêu nhau rồi.Yuka thở dài. Mikan đứng đậy, mặc cho cơn đau ở vết thương không ngừng lan ra ở chân. -Mẹ đã nghĩ!! Mẹ… Mẹ chưa bao giờ suy nghĩ cả! Tất cả những gì mẹ làm là hành động, hành động và HÀNH ĐỘNG!! Mẹ không hề để tâm đến cảm nhận của con. Chỉ một lần thôi, hãy lắng nghe con nói! Con không thích hắn! Chúng con luôn căm ghét lẫn nhau! Hắn cũng đâu có chịu hiểu con! Hắn luôn tỏ ra ghét con cay đắng! Chính hắn đã chính miệng nói với con như thế! Và mẹ thì hiểu gì về tình yêu chứ!? Mẹ chỉ sống chung với cha chỉ vì CON! Mikan hét lên, bỏ chạy ra ngoài với nước mắt lăn dài trên má. Yuka nhìn theo bóng dáng của con gái mình, thở dài buồn bã.Bà suy nghĩ về những điều Mikan vừa nói. Có lẽ đúng là bà chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của con gái mình thật. Có lẽ bà chỉ mong muốn một vị vua để điều hành vương quốc . Bà ngồi trên giường của Mikan trong khi Mikan thì đang ngồi khóc tại một trong 30 phòng tắm trong cung điện…------------------------------------------------Và xoay tròn, sau đó bước lại gần nhau… Tốt lắm. Hoàng hậu Hyuuga nói trong khi Mikan đang luyện tập khiêu vũ với Ruka- người có chiều cao tương đương với cô. Mikan thở dài. Sớm muộn gì thì cô cũng phải luyện tập điệu nhảy này với Natsume. Đây là điệu nhảy mở đầu buổi vũ hội và điệu nhảy kết thúc vũ hội là một điệu nhảy chậm và người bạn nhảy sẽ đặt tay lên eo cô. Mikan thật sự rất ớn điệu nhảy đó. Thậm chí là ở điệu nhảy đầu tiên, tay của hắn ta cũng sẽ vòng qua người cô.-Chúng ta nghỉ được chưa ạ? Mikan hỏi, rên rỉ cả trăm lần trong suốt 40 phút. Mẹ cô thở dài rồi bảo người chơi piano ngừng lại. Mikan mỉm cười rồi bỏ đi. Cùng lúc này, Natsume đang ở trong phòng mình. Cậu ghét khiêu vũ, và cậu cũng biết là Mikan sẽ chẳng bao giờ khiêu vũ được. Tại sao lại như thế này chứ? Mikan nhớ là mình chưa bao giờ đồng ý mà. Cô chỉ bỏ chạy và khóc chứ chưa bao giờ đồng ý là sẽ khiêu vũ với Natsume cả. Và chắc chắn là Natsume cũng sẽ chẳng bao giờ đồng ý với việc này. Có vẻ như cha mẹ của họ đã tự động quyết định mà không hề để tâm đến suy nghĩ và tình cảm của họ. Mikan không hề muốn khiêu vũ trong ngày sinh nhật của mình. Cô ghét khiêu vũ. Natsume cũng thế, đây là một trong những điểm chung giữa cô và Natsume. May mà họ vẫn có thể chịu đựng được những việc ngu ngốc mà cha mẹ ép buộc họ phải làm.Việc này tồi tệ gần như việc họ phải cưới nhau vậy. Mikan trở về phòng sau khi đã lấy vài ba chiếc bánh. Cô ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào vết thương dưới chân đang chuyển dần sang màu bầm tím. Cô thở dài. Cô thật sự phải khiêu vũ với hắn sao? Cô lại thở dài. Cô thật vô dụng trong việc nhảy nhót. Lúc nãy, trong khi Ruka nhảy rất chuyên nghiệp thì cô lại không ngừng đạp lên chân cậu. Nhưng cậu không hề than phiền, dù chỉ một lần. Giá như người cô phải cưới là Ruka thì tốt biết mấy, mặc dù cô không hề yêu cậu. Cô chống cằm, mắt nửa nhắm nửa mở, tay vẫn cầm mẩu bánh. Cô muốn ngủ, nhưng cô không cảm thấy mệt. Cô muốn quên tất cả. Ước gì cô đừng phải lấy cái tên Hyuuga Natsume ngạo mạn ấy.Nhưng liệu có sự lựa chọn nào cho cô? Không, không hề có. Không bao giờ đến lượt cô lựa chọn cả, tất cả đều là những lựa chọn của mẹ cô. Mikan đánh rơi chiếc bánh lúc nào không hay. Cô ngắm những tia nắng cuối cùng tắt dần sau dãy núi tim tím quanh năm phủ băng tuyết. Cô đứng lên, bỏ mặc chiếc bánh, và bước đến giường mình. Cô quyết định phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi tập khiêu vũ ngày mai.Mikan chìm vào giấc ngủ. Trong lúc đó, Natsume đang đi tìm thứ gì đó để bỏ vào bụng và cậu đã đi ngang qua phòng cô. Cánh cửa phòng cô vẫn đang mở. Cậu nhìn thấy cô ngủ một cách yên bình với mái tóc để xõa. Cậu không thể ngăn bản thân mình nghĩ rằng: lúc ngủ say, trông cô rất dễ thương, giống như thiên thần vậy. Và cậu nhận ra là lúc cô ngủ thì cậu không cảm thấy đau đầu với cô nữa…Ngày hôm sau, Mikan phải mang đôi giày cao gót nhỏ nhất, mặc một bộ váy khác và tắm thật lâu trước khi luyện tập khiêu vũ với…Natsume để chuẩn bị cho ngày sinh nhật sắp tới. Trông cô nhăn nhó kinh khủng khi nghĩ đến việc phải khiêu vũ với Natsume. Khi đã sẵn sàng, cô lại thở dài. Trông cô khá xinh xắn khi mái tóc còn hơi ướt với chiếc mũ nồi và vài dải lụa buộc tóc.
Mikan rời khỏi phòng. Chân cô đã đỡ hơn, mặc dù cô vẫn còn hơi khập khiễng. Đến giữa cầu thang, Mikan chợt đối mặt với Natsume. Mikan vội vã quay đi và bước xuống các bậc thang với khả năg nhanh nhất có thể mà không bị vấp ngã. Natsume nhìn cô, lắc đầu rồi chậm rãi bước lên cầu thang trong khi Mikan đang liếc cậu rồi thở dài.“ Lại là một ngày phải khiêu vũ!” Mikan nghĩ thầm. “Nhưng lần này là với hắn ta, ác quỷ của thế giới- yêu quái lửa.” Cô hếch mũi lên và bĩu môi. Sau đó, cô nấp phía sau bộ áo giáp khi những người hầu đi qua. “Lúc này, chắc chắn Natsume đã tìm một nơi để ẩn náu, một nơi mà chắc chắn mình sẽ không tìm ra.” Cô nghĩ. -Có lẽ là trèo lên cây, giống y như mèo… Cô lẩm bẩm rồi đi đến nhà bếp để lấy trộm vào thứ để ăn. Sau đó, Mikan bước ra ngoài, ngồi bên một hồ phun nước, ăn món bánh mì với mật ong và ngắm đàn chim bay lượn trên đầu mình. Mikan không hề nhận ra là Natsume lúc này đang ngồi ở rìa bên kia của hồ phun, đọc một cuốn sách mà cậu vừa lấy từ thư viện hoàng gia. Mikan cứ ăn và cậu cứ đọc.Cậu biết là cô đang ở đó. Cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của cô tiến gần đến hồ phun nước. Những tên nào mà bảo nàng công chúa này rất tao nhã thì đem bắn bỏ đi là vừa. Con nhỏ đó một chút tao nhã cũng không có. “Ừ! Tao nhã giống như một con voi mang giày ballet, tay cầm khẩu súng BB!” Cậu nghĩ thầm. Cậu lật một trang sách và cố nín thở để Mikan không phát hiện ra cậu đang ở đấy. Nếu cô phát hiện ra, chiến tranh thế giớ thứ III sẽ nổ ra mất.Cậu giữ yên lặng trong khi cô đang nhai trệu trạo, thở dài não nề rồi đứng dậy, nhìn chăm chăm về phía mặt trời. "What will I do? Why does it have to be this way? I don't want to marry him, but I have to... He is arrogant, pushy and mean. I wish I had never seen, his face, why does it have to be this way?" "He kicks and taunts, it's been like this, For so long. I wish it could stop, and he would go... away..." Mikan thở dài buồn bã, không hề biết rằng Natsume đã nghe thấy tiếng hát của cô. Có vẻ như tiếng hát đã an ủi cô phần nào, đồng thời cũng làm cho trái tim của Natsume bất chợt xao xuyến. Mikan lướt nhẹ ngón tay trong làn nước dưới hồ phun. Cô nhắm mắt lại rồi một nụ cười chợt thoáng qua mặt cô. Đột nhiên, một con mèo từ rìa bên kia chợt kêu meo khiến cô giật mình, nhảy lên và trượt chân ngã xuống hồ nước. Natsume nghe thấy tiếng “tõm”, nhận ra cô dâu- tương-lai hậu đậu của mình đã ngã xuống nước.Nếu là mọi khi, cậu sẽ chạy ra và cười nhạo cô. Nhưng lần này, cậu chỉ ngồi im lặng trong khi Mikan quẫy đập mặt nước, khóc lóc và rên rỉ. Một lúc sau, cậu cảm thấy chán và đứng lên, bỏ đi vào khu rừng với cuốn sách trên tay. Cậu vẫn nghe thấy tiếng Mikan khóc trong khi những người hậu chạy ra để trấn an cô. “Đúng là một con ngốc!” Cậu nghĩ. Cậu đi sâu vào khu rừng tối tăm, nhìn thấy những con chim mà cậu đã giết vào những ngày trước. Cậu bước ngang qua xác chúng.Ruka đã theo dõi cậu, cảm thấy vô cùng buồn bã khi cậu đã giết chết những con vật vô tội. Ruka yêu động vật. Cậu nhận thấy không thể đi theo Natsume được nữa, quá buồn. Cậu đành trở về chuồng ngựa. Natsume đã biết là cậu ở đó và lắc đầu. Cậu tiếp tục bước đi cho đến khi bắt gặp chiếc hồ. Cậu ngồi xuống, nhìn xuống làn nước sâu thẳm, soi bóng mình trong nước. Bất chợt, một bóng người xuất hiện. Cậu nghĩ rằng đó là Mikan và chuẩn bị đuổi cô đi. Nhưng khi quay lại, cậu bắt gặp một người mặc áo choàng đen, đội mũ trùm và có vẻ đang cười. Natsume không thể nhìn thấy gương mặt của hắn.-Ngươi là tên chết tiệt nào vậy? Natsume hỏi trong khi người kia thoắt ẩn thoắt hiện, im lặng rồi nắm chặt vai cậu. Natsume lườm người đàn ông đó và cố thoát khỏi tay hắn. Nhưng hắn quá mạnh. Cậu tự hỏi hắn là ai và rốt cuộc là hắn muốn gì ở cậu. -Cậu không nên giết chim như thế, thái tử…Một ngày nào đó, có thể cậu sẽ giết nhầm đối tượng đấy. Hắn nói vẻ bí hiểm. Natsume lườm hắn, lúng túng trước những điều hắn nói và cậu biết rằng hắn đang nở nụ cười ngạo nghễ. -Ý-ý của ngươi là gì? Cậu hỏi, nhưng hắn đã buông cậu ra và biến mất trong khu rừng sâu hun hút. Cậu rùng mình rồi chợt nhớ ra là phải trở về phòng khiêu vũ và chịu đựng hàng giờ đồng hồ để Mikan dẫm lên chân, luyện tập khiêu vũ…Sau hai tuần khiêu vũ khốn khổ, cuối cùng Natsume đã ra đi và dĩ nhiên, Mikan rất vui sướng vì sự ra đi của cậu. Nhưng dù sao thì cô cũng phải đến để đưa tiễn. Tuy vậy, cô vẫn không hề vẫy tay tạm biệt mặc cho mẹ không ngừng thúc cô làm điều đó. Cô chỉ đứng đó, ra vẻ hờn dỗi. Cho đến khi cỗ xe ngựa khuất dần tầm mắt, cô mới nhảy cẫng lên và hét lên một cách hân hoan mặc cho mẹ cô tỏ vẻ vô cùng không hài lòng. Bà thở dài rồi trở về cung điện mặc cho cô con gái cưng của mình chạy vòng quanh vườn thượng uyển, la hét vang trời.Mặc dù đang ngồi trong xe ngựa, Natsume vẫn nghe được tiếng la hét của cô. Mỗi lần cậu đi, cô đều hét lên như vậy cả. Cậu đã quen với việc này rồi… | |
|